Editor: trucxinh0505
Sáng sớm Từ Ninh bị đông lạnh mà tỉnh, sờ sờ dưới giường đất, đã không còn nóng, Từ Ninh lập tức thêm củi dưới giường đất, mặc xong quần áo, đẩy cửa ra, nhìn bên ngoài tuyết rơi, trên mặt đất đã tích một tầng thật dày, khó trách sáng sớm lạnh như vậy.
Từ Ninh đóng cửa lại, đi vào phòng bếp, lúc ấy thời điểm xây nhà, Hồng Quân thúc nói sợ mùa đông tuyết hạ lớn, không tiện mở cửa, liền mở một cái cửa thông phòng bếp.
Từ Ninh vo gạo nấu cháo, lột mấy cái hạt dẻ, cho vào trong nồi, nấu ba cái trứng gà, đem cà rốt muối ngày hôm qua Nhị Đản đưa cắt hai miếng, trộn vào chút dầu mè.
Mới vừa nấu xong cơm sáng, Từ An cũng đã dậy, mở cửa vừa thấy tuyết rơi, hưng phấn kêu oa oa chạy một vòng bên ngoài, Từ Ninh thấy em trai mặc dày, cũng không quản nữa, trẻ con phải có bộ dạng trẻ con, Từ An ở bên ngoài vui đùa, Từ Mạc cũng tỉnh giấc, Từ Ninh đi vào giúp em trai mặc quần áo, hai chị em cùng chải răng, rửa mặt.
Ăn cơm, Từ Ninh tính toán đi đặt bếp lò, bếp lò mua lâu rồi, vẫn luôn đặt ở trong phòng Từ An, Từ Ninh cùng Từ An nâng bếp lò vào trong bếp, chờ đặt bếp lò xong, nhìn mặt hai chị em như mặt mèo.
Từ Ninh tính toán giữa trưa thử dùng bếp lò nấu cơm một chút, giữa trưa ăn mì sợi, lại kho trứng gà, bếp lò này nấu cơm còn rất tiện.
Ba người cơm nước xong mới vừa ngồi vào trên giường đất, liền nghe được bên ngoài có người kêu Từ An. Từ Ninh làm Từ An đừng xuống giường, để cô đi mở cửa, nhìn đến ở cửa lộ ra ba cái đầu nhỏ, là Kiến Dân Nhị Đản cùng Đại Lâm. Nhìn thấy Từ Ninh liền kêu, Từ thanh niên trí thức, chúng em tới tìm Từ An.
Từ Ninh chạy nhanh bảo ba người vào nhà, lấy khăn lông phủi sạch sẽ tuyết trên người bọn họ, hỏi, “Tuyết rơi lớn, mấy em sao còn chạy ra ngoài vậy?” Ba đứa nhỏ liền cười ha ha, Từ Ninh thầm nghĩ, cái sách liên hoàn này mị lực thật lớn.
Phủi sạch sẽ tuyết trên người mấy đứa nhỏ, cô bảo bọn nhỏ nhanh cởi giày lên giường đất ấm áp. Từ An lấy sách ra liên hoàn, bọn nhỏ vừa nhìn vừa thảo luận. Từ Ninh cầm một mâm hạt thông quả phỉ cho bọn họ ăn.
Thầm nghĩ, không biết Từ Dương đã nhận được đồ chưa?
Cách thôn Hòe Thụ hai ngàn km tại bộ đội Tân Thị. Từ Dương vừa mới huấn luyện xong liền nghe được có người kêu anh đi nhận bao đồ, trong lòng đầy kích động, có phải có tin tức ba mẹ rồi hay không! Lập tức chạy đi phòng trực ban, cầm tin, cầm túi đồ trở lại ký túc xá, đặt túi trên giường, chạy nhanh mở tin ra xem, một thư không có ký tên, chỉ ghi ba dòng, trên thư viết, đều bình an, hết thảy đều tốt, đừng có nhớ mong,
Một thư khác là Từ Ninh cùng Từ An viết, bên trên viết, hạt thông cùng quả phỉ gửi cho anh là bọn họ nhặt ở trên núi, nói hạt thông, quả phỉ, hạt dẻ ở đó nhiều nhặt không hết. Mỗi ngày lên núi phải nhặt vài sọt, hiện tại trong phòng không thiếu đồ ăn. Mùa thu đi ngắt rau dại, nấm phơi được sáu túi to, trên núi còn có thể bắt được gà rừng, còn nói bọn họ được phân rất nhiều lương thực, còn có hơn 100 đồng tiền, hiện tại lương thực thổ sản vùng núi trong phòng chất đầy. Đồ ăn thu từ đất phần trăm đều đặt bên ngoài, dùng vải dầu che lên, không có biện pháp, lương thực trong phòng quá nhiều, thật sự là không có chỗ đặt để.
Còn nói áo bông giày bông gửi cho anh, đều là vật phẩm tỳ vết mua ở Cung Tiêu Xã, không chỉ anh có, trong nhà mỗi người đều có. Em gái còn nói nhận thức người Cung Tiêu Xã, người ta có vật phẩm tỳ vết đều giữ cho cô, cuối cùng nói anh không cần gửi đồ dùng gì, ở đó cái gì cũng có, nói anh được nghỉ đi thôn Du Thụ gặp mặt cả nhà, phía sau nói một câu không rõ, hiện tại cả nhà đều ở thôn Du Thụ.
Đọc đến đây, hốc mắt Từ Dương hồng hồng, nắm tay nắm gắt gao mới chậm rãi buông ra, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Từ khi anh nhập ngũ, tâm đều căng cứng, làm con trai lớn trong nhà, trên lo lắng cha mẹ, dưới lo lắng các em, hiện tại cuối cùng có tin tức cha mẹ, khả năng tình huống vẫn không tốt lắm, nhưng cha mẹ cùng các em đều ở bên nhau, tốt xấu có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Xoa xoa nước mắt, đem thư cất tốt, mở túi đồ ra, nhìn đến đồ vật bên trong, một bao hạt thông lớn, một bao quả phỉ lớn, thịt heo khô, kẹo sữa, áo bông, vớ, giày bông, mũ bông.
Trong thư em gái nói nơi đó thổ sản vùng núi nhiều, có nhận thức người Cung Tiêu Xã, nếu không quen biết người Cung Tiêu Xã, mấy thứ này sao mua được?
Nhìn đến mấy thứ này, Từ Dương càng yên tâm chút, nghĩ đi thăm người thân là giả, muốn đi qua nhìn xem có phải như vậy không.
Từ Ninh ngồi trên giường đất trong chốc lát, bị mấy đứa nhỏ ồn ào đến đầu vang ong ong, đi phòng bếp rót một ấm nước ấm, đặt trên giường đất cho bọn nhỏ, có khát lấy nước uống.
Từ Ninh tính toán đi kho đầu heo, nghĩ mấy ngày hôm trước rửa thịt heo lấy ra từ không gian, cho vào trong nồi, cho các loại hương liệu, chậm rãi nấu lửa nhỏ, lại thái lát khoai tây, ngâm rong biển, mộc nhĩ.
Kho tầm hai giờ mới xong, Từ Ninh vớt thịt ra, loại xương cốt ra.
Mấy đứa nhỏ đang đọc sách trên giường bị mùi thơm làm cho thất thần, trộm đi đến phòng bếp xem.
Từ Ninh cười cầm năm cái chén ra, trong chén có thịt đầu heo, mộc nhĩ, rong biển, khoai tây lát, cuối cùng chan chút nước canh.
Từ Ninh đặt bốn chén lớn lên bàn, chén nhỏ đưa cho Từ Mạc, đi trong phòng kêu bọn nhỏ lại đây ăn. Từ An xuống giường mang giày trước, ba đứa nhỏ Kiến Dân Nhị Đản Đại Lâm ngượng ngùng xoắn xít, thực sự có chút ngượng ngùng, Từ Ninh liền nói, “Mau xuống ăn đi, chờ một chút lạnh, ăn không tốt.”
Ba đứa nhỏ xuống giường mang giày, nói, “Cảm ơn, Từ thanh niên trí thức,”
Từ Ninh cười sờ sờ đầu ba đứa nhỏ, bảo bọn họ chạy nhanh đi ăn, cũng mang giày cho tiểu Mạc, mọi người ngồi trước bàn cơm, cuối đầu vào chén chuyên tâm ăn.
Chờ mấy bọn nhỏ ăn xong, Từ Ninh lại múc cho mỗi người thêm một chén, lại cầm bốn cái bánh bột ngô cho bọn nhỏ chấm nước canh ăn. Bọn nhỏ ăn xong nước canh, chén cũng liếm sạch sẽ, Từ Ninh nhìn thấy mà chua xót không thôi.
Bọn nhỏ đời sau, hận không thể ăn một nửa của nữa chén.
Từ Ninh hỏi bọn nhỏ ăn no chưa? Còn muốn ăn nữa không? Bọn nhỏ đều ngượng ngùng nói, không ăn nữa, ăn no rồi.
Nhị Đản nói, “Từ thanh niên trí thức, chị nấu ăn ngon thật, em chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy,” Kiến Dân cùng Đại Lâm cũng gật đầu, nói đồ ăn rất ngon.
Từ Ninh thấy tuyết vẫn còn rơi, hơn bốn giờ chiều, trời đã tối, sợ trời tối trên đường nguy hiểm, bảo bọn nhỏ về sớm, ngày mai lại đến chơi.
Từ Ninh tiễn bọn nhỏ đến trên đường lớn, nhìn ba bọn họ vào thôn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuyết càng lúc càng lớn, cũng chạy nhanh về nhà.
Từ Ninh tìm một cái chậu lớn ra, cắt thịt đầu heo đầy một chậu, lại lấy một cái chậu khác đựng khoai tây lát, rong biển, mộc nhĩ, lại lấy một cái bình trên giá, đổ hai cân rượu trong không gian vào. Từ An cầm giỏ tre lại, đặt bình rượu vào sọt, bảo Từ Mạc ở nhà chờ, cô cùng Từ An mỗi người bưng một chậu đi đến chuồng bò. Từ An đi phía trước, nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, cửa liền mở ra, là ba Từ mở, hai chị em liền đi theo vào.